- Hổng biết thì dể dó từ từ em dạy cho, dừng thọt bậy chọc bạ à nghen.
Tao mà hổng biết, thằng Tuờng cuời thầm trong bụng, nảy giờ dóng kịch nó mắc cuời lắm rồi nhung cung dể yên cho con nhỏ khều khều một lúc. Bất thần nó nắc một cái ạch, dẩy con cu nhập cung một cái một.
- Ái… ái…
Con Vân tê diếng cả cái lồn, chuẩn bị vậy mà cung hỏng xong nữa, ê thấy mẹ luôn, mai mốt chắc phải coi chừng mấy thằng nhỏ con quá, phải do cặc truớc rồi mới ra giá, bữa nay coi chừng lổ vốn, nắc gì mạnh dữ vậy mậy, nam muời muời lam hai muoi …
Ðếm hoài cung chua thấy thằng nhỏ ra, con Vân bắt dầu nghi nghi cái mặt hiền khô của thằng này, nó học dụ hồi nào vậy cà, nó choi còn nghề hon dân choi có máu mặt nữa. Nghi gì thì nghi, nó bắt dầu thấy khoái khoái rồi. Anh mà hiền hả mậy, muời lam tuổi anh duợc mấy su tỉ “mở mắt”, rồi ngày nào cung cùng mấy bả luyện công phu, sức em duợc mấy nam hoi mà dòi dạy anh hả,… hả,… hả,… hôm nay anh cho em nếm mùi nha. Ðịnh “quần” con nhỏ thêm một lát nữa, nhung nhớ tới mấy thằng bạn dang nứng cặc trốn trong tủ và duới giuờng, nó dợi con nhỏ vừa rùng mình rên u ử, nó rút cặc ra rồi nhè nhẹ bò xuống giuờng khều thằng Tạo. Ðang nằm phê phê chua kịp tỉnh hồn, con Vân bị tấn công ồ ạt lần nữa, lần này nó bị nắc tới gần “dẹp” phao câu luôn, nó ôm dầu thằng nhỏ dẩy ra, ý sao tóc thằng này bây giờ dài vậy, cái ngực cung lớn hon nữa, chết mẹ rồi, cái tủ …
- Ê … ê … mày là thằng nào, hổng phải thằng hồi nảy.
- U … u.
Thằng Tạo ngậm tâm, hì hục nắc, cái nào ra cái nấy kéo theo